Tôi không phải người đàn ông dễ xiêu lòng trước phụ nữ. Thực tế thì quanh tôi có quá nhiều những cô gái đẹp, những cô gái được người ta ưu ái gán cho hai chữ “chân dài”. Họ đánh mắt đưa tình và lả lướt với tôi. Tôi giao du nhiều với họ, nhưng yêu thì không. Thế nhưng tôi lại ngã lòng trước em, một phụ nữ đã có gia đình.
Ở tuổi 30, có thể nói tôi thành đạt khi cầm trong tay tấm bằng thạc sỹ kinh tế, thành quả sau 2 năm miệt mài đèn sách tại Anh. Thêm một thời gian không ngắn cũng chẳng dài làm việc nơi xứ người, những thành tích trong kinh doanh đủ để tôi có được những lời mời hợp tác béo bở tại quê hương.
Trở về, tôi nhận lời làm Phó giám đốc đầu tư cho một quỹ của doanh nghiệp trong nước có vốn nước ngoài. Cao 1m76, da nâu, thể hình rắn chắc, khuôn mặt điển trai đầy nam tính, đi xe Camry, sở hữu riêng một căn hộ chung cư cao cấp trên trục đường chính của thành phố - đó là hình ảnh của tôi.
Những người đàn ông giống tôi, nếu nói chưa có bạn gái thì thật khó tin. Bởi thế, tôi sẽ nói với bạn rằng tôi đã có bạn gái. Cô ấy là bạn học với tôi từ những ngày ở Anh. Về nước, chúng tôi vẫn là một cặp, nhưng kẻ Bắc người Nam. Mỗi khi nhớ nhau chúng tôi sẽ bay đi bay lại giữa hai miền để gặp nhau, cùng ăn tối, cùng xem phim, cùng làm “chuyện ấy”. Bạn gái tôi chưa một lần theo tôi đến vũ trường. Cô ấy thích du lịch hơn, nên có thể tôi sẽ lên kế hoạch cho một chuyến đi lãng mạn và sang trọng khi hai đứa muốn gặp nhau, thế rồi ai lại về nhà nấy. Tôi làm chủ một cuộc sống tự do. Cô ấy cũng như tôi, phóng khoáng và thành đạt.
Những khi không có bạn gái, từ sáng đến chiều tôi làm việc nghiêm túc giống như dân công sở. Hết giờ làm đi chơi tennis hoặc đến phòng tập thể hình. 1 tiếng buổi tối là khoảng thời gian lái xe về nhà ba mẹ ăn cơm cùng họ. Sau 9 giờ, cuộc sống của tôi thực sự sôi động với bar, vũ trường, các chiến hữu cùng những cô gái xinh đẹp. Khi hào hứng vui vẻ, tôi sẽ khiêu vũ và khiến các nàng điêu đứng. Những lúc trầm tư, tôi ngồi đó nhâm nhi ly whisky và ngắm nhìn họ đưa mình theo vũ điệu cuồng say. Tôi không xa lạ với tình một đêm, thảng hoặc còn nhận được những “lời mời khiếm nhã” của mấy người đồng tính, song tất nhiên, tôi buộc phải làm buồn lòng họ. Vì tôi “giới tính thẳng”.
Thế rồi tôi gặp em, nhỏ bé và mong manh. Trong buổi liên hoan cuối năm của toàn thể công ty tôi, em xuất hiện với tư cách… bạn gái đồng nghiệp tôi. Ngay từ phút đầu thấy em, tôi đã nghĩ rằng người đàn ông đang sánh bước bên em kia thật may mắn.
Em đẹp trong vẻ e ấp, giản dị từ kiểu tóc vấn hờ buông lơi vài lọn xoăn nhẹ xuống bờ vai, đến chiếc váy xanh liền mảnh lộ vai trần không kiểu cách. Điểm nhấn duy nhất là vài hạt ngọc trai nhỏ xíu điểm xuyết trên tóc em, và sợi dây lấp lánh trên cổ em cao gầy. Chân em không dài, nhưng thon và thẳng, bàn chân nhỏ xinh vừa khít trong đôi giày đẹp tựa giày thủy tinh của nàng Bạch Tuyết.
“Chào anh” - Em mỉm cười gật đầu với tôi khi nghe bạn trai giới thiệu. “Anh Hoàng là sếp phó, tuổi trẻ tài cao đấy!” - Bạn trai em tươi cười. Trong thoáng chốc bất ngờ, tôi chỉ biết gật đầu mỉm cười đáp lễ, tim “lịm” đi vì giọng nói dịu dàng quá đỗi của em. Chỉ một lần gặp như thế, nhưng ấn tượng về em thì mãi đến vài tuần sau mới tan. Tôi lại trở về với cuộc sống của tôi, thế giới của tôi, thế giới không có những người như em trong đó.
Đám cưới em tôi cũng tham dự, với tư cách là đồng nghiệp của chồng em. Vẫn vẻ đẹp dịu dàng của bông hồng nhung vừa hé, nhưng hôm nay, em rạng ngời trong chiếc váy cưới trắng tinh khôi, cổ bổ sâu, vai trần gợi cảm, bờ vai mà hơn một lần tôi đã muốn được đặt tay mình lên đó…
“Chào anh…” - (Tôi đã nhung nhớ câu nói này của em biết bao nhiêu). “Lâu rồi không gặp, anh vẫn phong độ như ngày nào”. Tôi biết ơn câu nói đùa của em, nó cứu tôi khỏi trạng thái ngây thộn có lẽ là sẽ rất tức cười nếu tôi thấy mình trong gương lúc đó.
- “Ừ, 1 năm rồi đấy” - Tôi nhìn em đáp lễ, trong khi bắt tay với vị hôn phu của em.
1 năm tính từ ngày đầu tiên tôi gặp em, nhưng khoảng thời gian đó, thi thoảng tôi vẫn thấy em rảo bước trong siêu thị, ngay gần chỗ tôi làm. Tôi sẽ ở đó ngắm em, cho tới lúc bóng em khuất hẳn mới thôi.
Đám cưới của em và anh bạn đồng nghiệp khiến tôi có đôi chút trăn trở. Tôi mơ hồ cảm nhận thứ hạnh phúc mang tên gia đình. Nhưng bạn gái tôi, cô ấy chưa muốn cưới. Cô ấy cũng như tôi, quá bận rộn với công việc hiện tại, sự thành đạt hiện tại. Không ai trong chúng tôi có thể hy sinh để “quy về một mối”, sống bên nhau đến trọn đời.
…
2 năm nữa trôi qua. Cơ quan tổ chức chuyến du lịch 3 ngày cho tất cả nhân sự và gia quyến, tôi có cơ hội gặp lại em lần nữa. Không còn vẻ e ấp dịu dàng của cô gái đang yêu, không còn nét rạng ngời của người phụ nữ trong ngày trọng đại nhất cuộc đời, em giờ mặn mà trong vẻ đẹp một con, vẻ đẹp ai nấy đều muốn ngắm nhìn tới khi “mòn con mắt”.
Trong chiếc quần soóc ngắn màu xanh cùng áo sơ mi bụi phủi, em có phần tròn trịa hơn, nhưng đôi chân thì vẫn thon như thế. Chân em không dài tới miên man, nhưng em cũng chẳng vì thế mà bước đi trên đôi giày cao gót. Dép xỏ ngón làm em thoải mái hơn. Cứ thế, em tung tăng sánh bước bên chồng, lúc lại chơi đùa chạy nhảy với con. Ở em hội tụ sự hồn nhiên của một tâm hồn trong sáng lẫn với những cử chỉ yêu thương, săn sóc chu đáo của người phụ nữ đã có gia đình.
Buổi tối hôm ấy, khi cả đoàn tổ chức tiệc barbecue bên bể bơi, tôi đánh liều “tiếp cận” em nhân lúc chồng em không ở đó.
- “Em thích anh không?” - Chúa mới hiểu được vì sao tôi sỗ sàng hỏi em câu đó, dường như đấy là cách tôi giao tiếp với các “chân dài”, dù ngàn lần tôi biết em không hề giống họ.
Thoáng chút ngạc nhiên trên nét mặt, em lấy ngay lại trạng thái cân bằng, mỉm cười bảo tôi:
- “Ừm, em nghĩ rằng em thích đội Đức hơn!”.
Tôi phì cười trước kiểu “né” của em. Một cái đầu thông minh đầy lém lỉnh trong vẻ ngoài đằm thắm, hiền lành. Em đang đánh lừa tôi chăng?
- “Không, anh nói nghiêm túc. Anh nghĩ là anh thích em”.
Tôi kể cho em nghe những cảm xúc của mình ngay lần đầu thấy em, dự đám cưới của em, và đến cả ngày hôm nay gặp em nữa. Thứ cảm xúc đó mỗi lần một mạnh lên, tới mức tôi tin rằng tôi không “say nắng”, tôi cũng chẳng còn quan tâm thổ lộ với em thì sẽ ra sao, tôi chẳng bận tâm chồng em, bạn gái tôi sẽ thế nào.
Ánh mắt em nhìn tôi chăm chú, hoặc giả là em đang cố tỏ ra coi trọng cảm nhận của tôi, biết đâu em đang cười nhạo tôi. Dù sao em cũng là phụ nữ đã có gia đình, em quan tâm làm gì đến tình cảm của đàn ông dành cho em nữa? Dẫu vậy, tôi cần phải nói với em.
Đáng ngạc nhiên là em mỗi lúc một tỏ ra xúc động. Em nói em hiểu hết những cảm nhận của tôi. Rằng em biết cả ánh mắt tôi thầm lặng dõi theo em mỗi lúc em trong siêu thị nữa. Lần đầu thấy tôi, em cũng xốn xang y như tôi vậy. Nhưng em không thể đến với tôi, em không thuộc về thế giới của tôi. Và thực tình, em cho rằng tôi thích em cũng chỉ vì em không giống như những cô gái tôi thường gặp.
Em chưa dứt câu tôi đã nhoài tới hôn em, không thể khác đi được, tôi khao khát giây phút được đặt môi mình lên môi em mềm mại. Đúng lúc ấy thì chồng em, anh bạn đồng nghiệp của tôi xuất hiện.
…
Người tôi nóng bừng, nhưng mồ hôi thì túa ra lạnh toát. Mất điện. Điều hòa tắt. Phòng nóng kinh khủng khiến tôi choàng tỉnh giấc. Chỉ là một giấc mơ, tiệc barbecue vẫn chưa bắt đầu. Có lẽ tôi đã ngủ một giấc trưa quá dài. Thật may mắn là tôi vẫn ở đây và làm chủ được mình, mọi thứ hoàn hảo, chưa có điều gì đáng tiếc xảy ra. Tôi đi tắm, thay một chiếc quần soóc lửng, áo phông thể thao, giày thể thao. Tất cả đều hàng hiệu, hoàn hảo cho một buổi barbecue thân mật bên bể bơi với tất cả mọi người.
Tôi gặp em ở đó, một mình lưỡng lự lựa đồ uống trước chiếc bàn lớn bày la liệt các loại nước quả, bia, coke, và rượu vang. Bắt gặp ánh mắt và cái gật đầu chào của tôi, em mỉm cười chào lại.
- “Em thích nước dứa sao?” - Tôi bắt chuyện.
- “Dạ không, em đang tìm nước táo cho em bé”.
- “Thế… Em thích anh chứ?”
- “Ơ…, à… Em nghĩ rằng em thích đội Đức hơn!”. Em mỉm cười trả lời sau thoáng chút ngạc nhiên, rồi quay đi, rảo bước về phía chiếc bàn nơi chồng và con em đang ở đó.
(Trích tập truyện "Nàng dâu chân ngắn" của tác giả Huyền Trang và tớ (Hùng Anh) xuất bản năm 2011, truyện cũng đã được đăng trên 'Phụ nữ Việt Nam' cuối tuần, số 15/10, ra ngày 15.4.2010)