Guy deserves a lifetime of free flights for this masterpiece of a letter
Dear Jetstar,
Do you like riddles? I do, that’s why I’m starting this letter with one. What weighs more than a Suzuki Swift, less than a Hummer and smells like the decaying anus of a deceased homeless man? No idea? How about, what measures food portions in kilograms and has the personal hygiene of a French prostitute? Still nothing? Right, one more try. What’s fat as fuck, stinks like shit and should be forced to purchase two seats on a Jetstar flight? That’s right, it’s the man I sat next to under on my flight from Perth to Sydney yesterday.
As I boarded the plane, I mentally high-fived myself for paying the additional $25 for an emergency seat. I was imagining all that extra room, when I was suddenly distracted by what appeared to be an infant hippopotamus located halfway down the aisle. As I got closer, I was relieved to see that it wasn’t a dangerous semi-aquatic African mammal, but a morbidly obese human being. However, this relief was short-lived when I realised that my seat was located somewhere underneath him.
Soon after I managed to burrow into my seat, I caught what was to be the first of numerous fetid whiffs of body odour. His scent possessed hints of blue cheese and Mumbai slum, with nuances of sweaty flesh and human faeces sprayed with cologne – Eau No. Considering I was visibly under duress, I found it strange that none of the cabin crew offered me another seat. To be fair, it’s entirely possible that none of them actually saw me. Perhaps this photo will jog their memories.
Pinned to my seat by a fleshy boulder, I started preparing for a 127 Hours-like escape. Thankfully though, the beast moved slightly to his left, which allowed me to stand up, walk to the back of the plane and politely ask the cabin crew to be seated elsewhere. I didn’t catch the names of the three flight attendants, but for the purpose of this letter, I’ll call them: Chatty 1, Chatty 2 and Giggly (I’ve given them all the same surname – Couldnotgiveashit). After my request, Chatty 1 and Chatty 2 continued their conversation, presumably about how shit they are at their jobs, and Giggly, well, she just giggled. I then asked if I could sit in one of the six vacant seats at the back of the aircraft, to whichGiggly responded, “hehehe, they’re for crew only, hehehe“. I think Giggly may be suffering from some form of mental impairment.
I tried to relocate myself without the assistance of the Couldnotgiveashit triplets, but unfortunately everyone with a row to themselves was now lying down. It was then I realised that my fate was sealed. I made my way back to Jabba the Hutt and spent the remainder of the flight smothered in side-boob and cellulite, taking shallow breaths to avoid noxious gas poisoning. Just before landing, I revisited the back of the plane to use the toilet. You could imagine my surprise when I saw both “crew only” rows occupied by non-crew members. I can only assume Giggly let them sit there after she forgot who she was and why she’s flying on a big, shiny metal thing in the sky.
Imagine going out for dinner and a movie, only to have your night ruined by a fat mess who eats half your meal then blocks 50% of the screen. Isn’t that exactly the same as having someone who can’t control their calorie intake occupying half your seat on a flight? Of course it is, so that’s why I’m demanding a full refund of my ticket, including the $25 for an emergency row seat.
I’m also looking to be compensated for the physical pain and mental suffering caused by being enveloped in human blubber for four hours. My lower back is in agony and I had to type this letter one-handed as I’m yet to regain full use of my left side. If I don’t recover completely, I’ll have to say goodbye to my lifelong dream of becoming Air Guitar World Champion. If that occurs, you will pay.
No regards,
Rich Wisken.
from lolery
Saturday, October 25, 2014
Saturday, October 11, 2014
Cách nhau 2 giờ bay
Tôi vừa trải qua một ngày dài đầy lo lắng. Sáng sớm nay, đi đón một đồng nghiệp từ Hà Nội vào công tác, tôi bất ngờ bắt gặp cô con gái 19 tuổi của mình đang đi vào sân bay.
Tôi tưởng cháu cũng đi tiễn hoặc đón bạn, nhưng không phải, cháu xếp hàng làm thủ tục lên máy bay và biến mất vào khu cách ly, tất cả hành lý của cháu chỉ là cái balô như khi đến trường. Tôi không dám gọi điện cho vợ tôi, sợ cô ấy lo lắng.
Tôi về văn phòng, nhờ một người bạn thân làm ở sân bay kiểm tra giùm, và biết là cháu bay ra Hà Nội, và sẽ trở về trong ngày vào lúc tối muộn, gần như sẽ có mặt ở nhà vào khoảng thời gian như mọi ngày.
Cả ngày tôi lo lắng. Không thể làm được việc gì. Cháu có điện thoại di động, quà tặng của chúng tôi khi cháu đỗ Đại học. Tên của cháu trong máy tôi là Bé út, cô bé út trong nhà, cô con gái hồn nhiên nhất, học hành rất chăm chỉ, vừa đỗ Đại học năm ngoái. Tôi tưởng như mình rất hiểu cháu, vậy mà hoá ra không hẳn.
Cả ngày, hàng ngàn lần tôi mở máy, nhìn vào cái tên Bé út, chỉ cần nhấn máy là có thể nghe được giọng cháu, nhưng tôi không gọi. Nếu cháu đã có một chuyến đi gấp gáp như vậy, thì đó hẳn nó là quan trọng với cháu đến từng phút giây, và tôi cảm thấy mình phải tôn trọng điều đó.
Tối hôm đó, tôi bỏ hết việc ở văn phòng để về nhà đúng giờ. Chờ cháu. Và lòng tôi yên hẳn khi cháu về, dáng vẻ mệt mỏi. Bay hai chuyến máy bay trong ngày đâu phải là chuyện đùa. Nhưng cháu vẫn vội vã tắm táp và ngồi vào ăn cơm với chúng tôi. Tôi đang tìm cách mở lời với cháu thì đột nhiên cháu nói:
- Xin lỗi ba mẹ, hôm nay con ra Hà Nội, con đi thăm bạn con!
Con gái tôi đã có bạn trai, chính là cậu bạn mà cháu từng kể với tôi là “tim con đập mạnh dù chỉ nghĩ đến”. Cậu bạn đang học ở Hà Nội, và Bé út của chúng tôi đã quyết định đi làm thêm để kiếm đủ tiền cho một chuyến bay khứ hồi trong ngày, bay ra thăm cậu ấy, đi dạo quanh hồ Hoàn Kiếm, ngắm nhìn Hà Nội vào thu, và cùng nhau xem phim ở một rạp chiếu phim gần đó. Vợ tôi hỏi nhẹ nhàng:
- Tại sao út lại quyết định làm vậy?
Và câu trả lời là:
- Con nhớ bạn ấy quá, và chúng con chỉ cách nhau có hai giờ bay!
Chị có thể nghĩ là chúng tôi giận cháu. Nhưng sự thực là không. Bởi vì đó là cảm xúc của cháu, chuyến đi của cháu. Và cảm ơn Trời Đất là cháu vẫn thấy chúng tôi đủ gần gũi để kể lại chuyến phiêu lưu của mình.
Và bởi vì, chúng tôi cùng nhớ lại những chuyến tầu khách Bắc Nam chậm chạp, chất chồng hàng hoá và đầy bất tiện, vậy mà không biết bao nhiêu lần, chúng tôi đón nhau từ những chuyến tàu như thế. Thức ăn chỉ là cơm nắm muối vừng mang theo, thậm chí ngủ toa than để có thể đến với nhau đúng hẹn.
Những chuyến đi dằng dặc Bắc Nam vất vả nhưng đầy lãng mạn ấy đã khiến tình yêu của chúng tôi lớn lên. Để rồi những lúc sóng gió sau này, chợt nhận ra là tình yêu chúng tôi dành cho nhau đã rất đẹp và chân thành, bởi vậy mà gắng lòng gìn giữ.
Tôi mong chuyến đi này cũng vậy, làm cho trái tim và tình yêu của những đứa trẻ mà chúng tôi yêu quý lớn lên.
----------------
Câu chuyện hình như được đăng trên Hoa Học Trò, cách đây 8, 9 năm.
Tôi tưởng cháu cũng đi tiễn hoặc đón bạn, nhưng không phải, cháu xếp hàng làm thủ tục lên máy bay và biến mất vào khu cách ly, tất cả hành lý của cháu chỉ là cái balô như khi đến trường. Tôi không dám gọi điện cho vợ tôi, sợ cô ấy lo lắng.
Tôi về văn phòng, nhờ một người bạn thân làm ở sân bay kiểm tra giùm, và biết là cháu bay ra Hà Nội, và sẽ trở về trong ngày vào lúc tối muộn, gần như sẽ có mặt ở nhà vào khoảng thời gian như mọi ngày.
Cả ngày tôi lo lắng. Không thể làm được việc gì. Cháu có điện thoại di động, quà tặng của chúng tôi khi cháu đỗ Đại học. Tên của cháu trong máy tôi là Bé út, cô bé út trong nhà, cô con gái hồn nhiên nhất, học hành rất chăm chỉ, vừa đỗ Đại học năm ngoái. Tôi tưởng như mình rất hiểu cháu, vậy mà hoá ra không hẳn.
Cả ngày, hàng ngàn lần tôi mở máy, nhìn vào cái tên Bé út, chỉ cần nhấn máy là có thể nghe được giọng cháu, nhưng tôi không gọi. Nếu cháu đã có một chuyến đi gấp gáp như vậy, thì đó hẳn nó là quan trọng với cháu đến từng phút giây, và tôi cảm thấy mình phải tôn trọng điều đó.
Tối hôm đó, tôi bỏ hết việc ở văn phòng để về nhà đúng giờ. Chờ cháu. Và lòng tôi yên hẳn khi cháu về, dáng vẻ mệt mỏi. Bay hai chuyến máy bay trong ngày đâu phải là chuyện đùa. Nhưng cháu vẫn vội vã tắm táp và ngồi vào ăn cơm với chúng tôi. Tôi đang tìm cách mở lời với cháu thì đột nhiên cháu nói:
- Xin lỗi ba mẹ, hôm nay con ra Hà Nội, con đi thăm bạn con!
Con gái tôi đã có bạn trai, chính là cậu bạn mà cháu từng kể với tôi là “tim con đập mạnh dù chỉ nghĩ đến”. Cậu bạn đang học ở Hà Nội, và Bé út của chúng tôi đã quyết định đi làm thêm để kiếm đủ tiền cho một chuyến bay khứ hồi trong ngày, bay ra thăm cậu ấy, đi dạo quanh hồ Hoàn Kiếm, ngắm nhìn Hà Nội vào thu, và cùng nhau xem phim ở một rạp chiếu phim gần đó. Vợ tôi hỏi nhẹ nhàng:
- Tại sao út lại quyết định làm vậy?
Và câu trả lời là:
- Con nhớ bạn ấy quá, và chúng con chỉ cách nhau có hai giờ bay!
Chị có thể nghĩ là chúng tôi giận cháu. Nhưng sự thực là không. Bởi vì đó là cảm xúc của cháu, chuyến đi của cháu. Và cảm ơn Trời Đất là cháu vẫn thấy chúng tôi đủ gần gũi để kể lại chuyến phiêu lưu của mình.
Và bởi vì, chúng tôi cùng nhớ lại những chuyến tầu khách Bắc Nam chậm chạp, chất chồng hàng hoá và đầy bất tiện, vậy mà không biết bao nhiêu lần, chúng tôi đón nhau từ những chuyến tàu như thế. Thức ăn chỉ là cơm nắm muối vừng mang theo, thậm chí ngủ toa than để có thể đến với nhau đúng hẹn.
Những chuyến đi dằng dặc Bắc Nam vất vả nhưng đầy lãng mạn ấy đã khiến tình yêu của chúng tôi lớn lên. Để rồi những lúc sóng gió sau này, chợt nhận ra là tình yêu chúng tôi dành cho nhau đã rất đẹp và chân thành, bởi vậy mà gắng lòng gìn giữ.
Tôi mong chuyến đi này cũng vậy, làm cho trái tim và tình yêu của những đứa trẻ mà chúng tôi yêu quý lớn lên.
----------------
Câu chuyện hình như được đăng trên Hoa Học Trò, cách đây 8, 9 năm.
Subscribe to:
Posts (Atom)