Ngày xửa ngày xưa có một cô bé, cô rất xinh xắn và dễ thương tuy rất ngoan nhưng cô lại hay chơi trội. Một trong những sở thích của cô là nổi bật ở bất cứ đâu. Vì vậy cô chọn cho mình màu đỏ.
Một lần cô vào rừng ... à không cô phải đi qua rừng để mang bánh đến biếu bà vì bà của cô đã già lắm rồi mà lại chỉ sống có một mình ở bên kia cánh rừng. Vì thế nên thay vì đón Bà về ở chung bố mẹ cô bé quàng khăn đỏ thường bắt cô băng rừng mang bánh cho bà.
Trong khu rừng có nhiều thứ rất nguy hiểm. Mẹ cô bé đã dặn vậy. Đặc biệt là Chó sói và Bác thợ săn.
Khăn đỏ biết thế liền chọn lấy chiếc áo choàng đỏ thắm khoác lên mình rồi đi vào rừng. Nhưng lập tức cô quay trở lại nhà ngay vì cô quên không mặc gì bên trong áo đã thế lại quên luôn cả bánh mất rồi còn đâu.
Thế rồi Khăn đỏ đi vào rừng.
Lại nói về chó sói. Vì trong rừng toàn thứ nguy hiểm nên sói cũng sợ lắm nhưng cái đói ló cái liều. Nó bụng bảo dạ thay vì ngồi chết đói ta phải trở thành kẻ xấu.Sau khi quyết định Sói đi thẳng đến nhà Bà nội Khăn đỏ.
Nó đứng ở ngoài hồi lâu rồi bất chợt chạy lại bên cửa sổ nhìn vào. Nó nhìn một hồi lâu rồi lẳng lặng bỏ đi chỉ để lại một bãi nôn ở cổng.
Một lát sau Bác thợ săn mở cửa bước ra.
Nhân dịp nói về Bác thợ săn. Bác này nổi tiếng là người tốt. Ai cũng bảo thế cả. Thế thôi!
Trở lại với Khăn đỏ yêu quý. Cô đi băng băng qua rừng màu áo choàng đỏ tươi phấp phới chói lọi như một quả bomb di động.
Chó sói sau khi rời khỏi nhà Bà nội cũng thơ thẩn đi vào rừng. Bỗng nó nhìn thấy Khăn đỏ đang từ xa bước tới. Không kip suy nghĩ lôi thôi nó nhảy ra chắn đường.
-Con bé kia... Sói hỏi.
-Bà ơi sao mắt bà to thế! Khăn đỏ đáp.
-Hả? Sói lại hỏi.
-Bà ơi sao tai bà to thế?Khăn đỏ lại hỏi.
-Cái gì cơ? Sói lại hỏi tiếp.
-Bà ơi sao mũi và to thế? À quên mũi bà to thật! Bà ơi sao răng bà to thế?
-Răng nào? Sói ngạc nhiên lắm.
-Bà ơi cái quái gì thế kia? Khăn đỏ tay bịt mắt tay chỉ vào người Sói.
Sói xấu hổ vội lấy tay che. Nhưng rồi nghĩ lại liền đáp.
-Cái quái này là để ăn thịt cháu được ngon hơn. Nói dứt lời liền vồ lấy Khăn Đỏ lôi vào bụi rậm ngấu nghiến. Một lát sau người ta chỉ còn nghe thấy tiếng hét của Khăn đỏ và tiếng khóc thút thít của Sói.
Cuối cùng Khăn đỏ bước ra chỉnh lại áo choàng quay lại nhìn Sói trìu mến hỏi:
-Sói ơi! Có biết tại sao áo em đỏ không?
Rồi quay lưng đi luôn.
Từ đó không ai nhìn thấy Sói nữa.
Còn về bác thợ săn thì sao? Lúc này Bác thợ săn lại vừa từ nhà bà nội Khăn đỏ bước ra. Bác vấp vào giỏ bánh ở cạnh cửa sổ. Cánh đấy không xa có hai bãi nôn, một của chó Sói.
Bác Thợ săn này nổi tiếng là người tốt. Ai cũng bảo thế cả. Thế thôi!
À quên! Từ đó người ta cũng chẳng thấy Khăn đỏ đâu nữa.
Truyện không biết của ai, nhưng hay!
No comments:
Post a Comment